Phúc Duyên Trai.

Chúng tôi một đường thuận lợi gặp được chủ Phúc Duyên Trai, nói sơ qua chuyện xảy ra trước đó một lượt, sau đó Dương Thần đưa ra vấn đề, rốt cuộc phải làm thế nào với người cướp gương bạc.

Chúng tôi đã nghiên cứu qua vấn đề này. Bởi vì quy định của chủ Phúc Duyên Trai chỉ trả lời một vấn đề, nếu như chúng tôi hỏi người kia là ai, hoặc gương bạc này rốt cuộc là vật gì, vẫn không có cách nào hoàn toàn hiểu rõ sự thật.

Chủ Phúc Duyên Trai nhắm mắt cúi đầu, suy nghĩ một lúc lâu, mới chậm rãi đứng dậy lại ngồi xuống, nhìn chúng ta lắc đầu, nói:

- Tôi tất nhiên biết nội tình của chuyện này nhưng không thể nói với các người được.

Điều này làm cho chúng tôi rất kinh ngạc. Ngay cả Nam Cung Phi Yến cũng không hiểu. Mọi người đều nói chủ Phúc Duyên Trai có thể giải đáp các vấn đề khó trong thiên hạ, hơn nữa chỉ cần là người có duyên đến đó sẽ có cầu tất ứng. Vì sao lần này, chủ Phúc Duyên Trai lại không chịu trả lời chứ?

Chủ Phúc Duyên Trai nghe chúng tôi thắc mắc nói:

- Lần này tôi chỉ có thể chỉ dẫn cho các người nhưng không thể nói rõ ràng. Trong đó có hai nguyên nhân. Thứ nhất, chuyện này có quan hệ trọng đại, nếu nói ra thì sợ sẽ có một trận tai kiếp. Thứ hai, cái gương bạc này là trả vật về cho chủ cũ.

Hắn nói ra lời này lại càng làm cho chúng tôi kinh ngạc hơn. Không ngờ cái gương bạc nhỏ này lại có quan hệ phức tạp như vậy, hơn nữa còn dính tới tai kiếp gì đó, vậy rốt cuộc có chuyện gì chứ?

Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, rồi nhìn chăm chú vào chủ Phúc Duyên Trai, muốn chờ hắn nói tiếp. Nhưng hắn trước sau trầm ngâm không nói, thật giống như có chuyện gì khó có thể quyết định vậy. Tôi suy nghĩ một lát, đứng dậy nói:

- Nếu như Trai chủ khó xử, chúng tôi cũng không quá sốt ruột. Chỉ là chúng tôi cũng liên lụy trong chuyện này, hơn nữa người cướp giật gương bạc này và tôi còn có chút hiểu nhầm ân oán. Bởi vậy, Thanh Thiên cả gan vẫn mong Trai chủ có thể nói ra thân phận của người kia, như vậy chúng tôi cũng có sự chuẩn bị. Nếu như Trai chủ thật sự không tiện nói, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể bái tạ Trai chủ, tạm biệt ở đây, tuyệt đối không dám cưỡng ép.

Chủ Phúc Duyên Trai nhìn tôi với vẻ mặt thản nhiên, nhưng hơi nhíu mày và nghĩ một lát mới nói:

- Tôi tất nhiên không thể phá hỏng quy định của mình. Cho dù tôi không thể nói rõ ràng chuyện này, nhưng vừa rồi đã nói qua, tôi sẽ chỉ dẫn cho các người. Bây giờ cậu muốn hỏi thân phận của người kia, tôi nói cho cậu biết cũng không sao.

Hắn vừa nói vậy thì tôi cũng thấy yên lòng. Sau đó, chủ Phúc Duyên Trai đứng dậy và đi thong thả vài bước như đang suy nghĩ điều gì, sau đó mới chậm rãi nói với chúng tôi:

- Người kia thật ra không phải là kẻ ác, nhưng thân phận cũng vô cùng thần bí. Tôi chỉ có thể nói với các người, người kia tên là Y Thắng, đến từ một môn phái thần bí ở Nam Cương xa xôi. Trong quy định của bọn họ cứ năm năm sẽ xuất thế một lần, lần trước tôi thấy được hắn thì hắn vẫn còn thiếu niên, bây giờ cũng đã là đại đệ tử trong môn.

Chủ Phúc Duyên Trai nói, trên mặt thoáng mỉm cười. Tôi không khỏi nhớ tới ngày đó, lúc từ Phúc Duyên Trai rời đi, tôi đã nhìn thấy Tranh Nguyệt – sư muội của Y Thắng. Bởi vậy có thể thấy được, Trai chủ và trưởng bối trong môn phái của Y Thắng nhất định rất quen thuộc. Ông ấy không chịu nói tình hình thực tế cho chúng tôi biết cũng là chuyện có thể hiểu.

Kế tiếp, chủ Phúc Duyên Trai lại tránh đề tài này, ông ta nói với chúng tôi, mặc dù Y Thắng không phải là người ác nhưng tâm cao khí ngạo, làm việc nửa chính nửa tà, hơn nữa thủ đoạn độc ác, cũng làm người ta rất đau đầu. Nhưng trong chuyện hắn cướp gương bạc thật ra cũng không thể nói là hắn không đúng. Bởi vì gương bạc này xuất thế vốn chính là kế hoạch của hắn, chúng tôi chẳng qua có nhân duyên nhân duyên gặp được, đúng lúc đập ra bức tường kia, cũng là ở trong tính toán của hắn. Lại thêm gương bạc này vốn là vật của bọn họ, cho nên hắn không sai.

Chủ Phúc Duyên Trai giải thích như vậy, tôi cũng thừa nhận. Cho dù Thiệu Bồi Nhất vẫn đang tìm gương bạc, nhưng trên thực tế gương bạc chính là do Y Thắng tìm được. Hắn đoạt đi cũng là có tình có lý. Nhưng gương bạc này lại có dính dáng tới chuyện khác, cho nên bất kể thế nào chúng tôi cũng không thể cam tâm, tối thiểu nhất thì phải tìm được Y Thắng để trực tiếp nói rõ chuyện này.

Chủ Phúc Duyên Trai lại nói với chúng tôi, bây giờ có một cơ hội có thể giúp chúng tôi tìm được Y Thắng. Nhưng ông ta khuyên chúng tôi không nên có bất kỳ xung đột nào với Y Thắng, bằng không chúng tôi sẽ có rắc rối rất lớn. Mà sở dĩ ông ta nói với chúng tôi chuyện này, cũng là không muốn nhìn thấy Y Thắng đi nhầm đường.

Chúng tôi đều tập trung tinh thần nghe ông ấy nói, nhưng không nghĩ tới chủ Phúc Duyên Trai lại chỉ vào Dương Thần nói chuyện này phải dựa vào cậu ấy. Bởi vì hành động tiếp theo của Y Thắng chính là muốn tới quê của Dương Thần, tìm kiếm truyền nhân của Thiên thư Lỗ Ban.

Dương Thần không hiểu, chúng tôi cũng rất kinh ngạc. Sao chuyện này lại có liên quan tới truyền nhân của Thiên thư Lỗ Ban chứ?

Chủ Phúc Duyên Trai nói:

- Mấy trăm năm trước, môn phái của Y Thắng có rất nhiều mối quan hệ chặt chẽ với Thiên thư Lỗ Ban, nhưng không biết vì sao bây giờ hắn đi tìm truyền nhân Thiên thư Lỗ Ban. Về điểm này, ngay cả chủ Phúc Duyên Trai cũng không có cách nào nhìn thấu, nhưng hắn nhìn ra Y Thắng đi chuyến này sẽ gặp tai họa có đổ máu.

Chúng tôi đều nghiêm mặt. Nhưng chủ Phúc Duyên Trai lại không nói tai họa đổ máu rốt cuộc xảy ra trên người ai, chỉ bảo chúng tôi nhanh chóng chuẩn bị lên đường, nếu không sợ rằng sẽ xảy ra biến cố, tới khi đó hối hận thì cũng đã muộn.

Hành trình lần này tới Phúc Duyên Trai đại khái có kết quả như vậy, sau khi chúng tôi trở về liền tập trung lại nghiên cứu một lúc. Dương Thần rất sốt ruột, hắn tuyệt đối không ngờ được chuyện này lại liên quan tới gia đình của hắn nên lập tức nói với chúng tôi, ngày hôm sau hắn sẽ xin nghỉ để về nhà.

Lúc này, tôi nói muốn đi cùng hắn. Dương Thần suy nghĩ một lát cũng đồng ý. Thiệu Bồi Nhất vốn cũng muốn đi, nhưng do dự một lát lại không đi nữa. Dù sao có hắn ở đây, Hoàng Thất thái gia và Xà tộc sẽ tạm thời không đánh nổi. Hơn nữa hắn cũng có thể giả vờ không xảy ra chuyện gì, tiếp tục giả vờ ở lại đây tìm kiếm gương bạc.

Về phần thiếu nhiên Xà tộc biết gương bạc đã xuất hiện, nhưng có Nam Cung Phi Yến ở đây, cậu ta cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.

Cho nên Nam Cung Phi Yến cũng không thể đi. Lại nói cô còn phải đi dạy học nữa. Nói đến đây tôi chợt nhớ tới một việc, vì vậy tò mò hỏi Nam Cung Phi Yến:

- Lúc trước khi đi học, chị nói với bọn em về Tần Thủy Hoàng gì đó, sao về sau lại không nói nữa?

Nam Cung Phi Yến mỉm cười và nói:

- Chị thật ra cũng muốn nói, đáng tiếc có người không cho nên không có cách nào, chỉ đành phải ngừng lại.

Cô ấy nói vậy làm tôi không khỏi nhớ tới ngày đó khi cô ấy đi tới trường, bên cạnh cô ấy có xuất hiện một cái bóng. Chẳng lẽ là người kia? Nhưng tôi hỏi thì cô lại cười hì hì không chịu nói.

Được rồi, tôi biết Nam Cung Phi Yến chắc chắn còn có bí mật gì đó giấu tôi, nhưng tôi tin tưởng một ngày nào đó cô ấy sẽ nói ra.

Cứ như vậy, chúng tôi thương lượng xong, ngày hôm sau liền xin nghỉ, mua vé, sau đó đi cùng Dương Thần về nhà. Thiệu Bồi Nhất và Nam Cung Phi Yến ở lại trường học. Còn A Long ngay cả đánh rắm cũng không có, quả nhiên hoàn toàn không có ký ức gì về chuyện đã xảy ra. Còn có Tiểu Hồ Tử, tôi hỏi vì sao hắn ngất xỉu ở bên tường, hắn cũng nghĩ không ra, chỉ nói là ngày đó hắn đi tìm bạn gái của mình, hai người tranh cãi vài câu, sau đó không biết sao lại hôn mê.

Tôi suy nghĩ một lát thấy chuyện này không thể xem thường được, vì vậy dặn bọn họ không có việc gì thì đừng chạy loạn, nên nghe lời Thiệu Bồi Nhất nói. Nếu chẳng may gặp phải tình huống gì đặc biệt thì nhất định phải hành sự cẩn thận.

Ngày hôm sau, tôi và Dương Thần chạy tới ga tàu mua vé. Tất cả đều thuận lợi. Sau đó chúng tôi lại tới trường học xin nghỉ. Chuyện này vốn có chút khó khăn, nhưng có Nam Cung Phi Yến ở đó nên lại dễ dàng hơn. Cô ấy thậm chí còn lấy phê chuẩn của hiệu trưởng cho chúng tôi. Cứ vậy, tối hôm đó, hai chúng tôi liền lên đường.

Dựa theo lời Dương Thần nói trước đó, quê hắn cách Bình Sơn khoảng bảy giờ đi xe. Sau khi xuống tàu còn phải ngồi xe khách thêm hai giờ. Điều này thật ra cũng rất giống tôi. Mà tôi cũng rất muốn gặp ông nội của hắn, người thần kỳ Truyền nhân Thiên thư Lỗ Ban.

Thật ra khi tôi biết Dương Thần cũng sống nương tựa vào ông nội tôi lại càng có thiện cảm với hắn. Dọc đường đi, chúng tôi nói chuyện không ngừng. Hơn nữa tôi cũng thích tính cách của hắn, không chỉ chính trực, hơn nữa còn rất hiền hoà, giống như một người bạn cũ vậy.

Dương Thần nói với tôi, thật ra pháp thuật của hắn chỉ là vặt vãnh thôi, bởi vì ông nội hắn căn bản không muốn để cho hắn học. Phần lớn đều do hắn nhõng nhẽo mới có được, còn có một ít là do hắn len lén học.

Nhưng tôi khuyên hắn tốt nhất vẫn nên bớt tiếp xúc thì tốt hơn. Từ xưa, những người học tập Lỗ Ban pháp gần như không được chết già. Ông nội của hắn không cho hắn học, tất nhiên cũng có lo lắng này. Dương Thần nói hắn cũng biết những điều này, nhưng từ nhỏ lại đặc biệt yêu thích nên mỗi khi thấy những pháp thuật thần kỳ lại luôn luôn không chịu nổi.

Tôi không khỏi xúc động. Hắn nói cũng có lý, pháp thuật ghi lại trong Thiên thư Lỗ Ban đúng là thần kỳ huyền diệu, tin tưởng không có mấy người có thể chống lại sự hấp dẫn này. Nhất là hắn từ nhỏ đến lớn lại mưa dầm thấm đất, càng khó có thể tự mình thoát ra.

Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh. Sau khi chúng tôi xuống tàu hỏa lại đổi sang xe ô tô, lăn qua lăn lại cả ngày mới tới quê của Dương Thần. Đó là một thôn trang được dãy núi vây quanh.

Ông nội của Dương Thần cũng là một ông lão với vẻ mặt hiền từ, điều này làm cho tôi càng cảm thấy thân thiết hơn. Lưng ông hơi còng, da mặt ngăm đen. Sau khi thấy Dương Thần, ông đã rất kinh ngạc. Mà Dương Thần dựa theo lý do chúng tôi đã thương lượng trước đó, nói cho ông nội hắn biết bây giờ trường học cho nghỉ nên về nhà thăm ông. Mà tôi là bạn của hắn nên đi cùng hắn về.

Ông nội Dương Thần cũng không nói gì, có vẻ rất vui mừng, vội vàng bảo chúng tôi đi vào trong, bận rộn chuẩn bị đồ ăn, múc nước cho chúng tôi, lại thu xếp đi vào phố mua thức ăn. Nhìn ông cụ, mắt tôi không khỏi ướt, trong lòng nghĩ nếu như ông nội còn ở đó, tôi về đến nhà chắc cũng sẽ thế này.

Nhưng ông nội của Dương Thần cho tôi cảm giác không khác gì một cụ già bình thường, hành động hơi chậm chạp, thấy Dương Thần thì kích động thỉnh thoảng nói năng lộn xộn, thổi lửa nấu cơm đều rất bình thường, cũng không phát hiện ra có chỗ nào đặc biệt, càng không phát hiện ra đây là một cao nhân trên người mang pháp thuật dị thường.

Cứ như vậy, chúng tôi ở trong nhà Dương Thần hai ngày, tất cả mọi chuyện vẫn bình thường, không có gì xảy ra. Mà ông cụ già cũng chỉ nói với chúng tôi ít việc nhà, liên miên về chuyện cũ nhưng rõ ràng tránh chuyện gì đó. Dương Thần cũng không nói ra mục đích chúng tôi quay về. Mà chuyện như lời chủ Phúc Duyên Trai nói cũng không có dấu hiệu gì.

Trong lòng tôi thấy hơi kỳ lạ. Chẳng lẽ Y Thắng đã tới rồi sao?

 

0.10043 sec| 2436.25 kb